1-Hình ảnh người nghệ sĩ đấu tranh cho tựdo:
Lor-ca, nghệ sĩ Tây Ban Nha đấu tranh cho tựdo dân chủ và đã bị chế độ độc tài đương thời giết hại.
Sinh thời ông có câu thơ nổi tiếng “Khi tôi chết, hãy chôntôi với cây đàn”. Để tưởng nhớ Lor-ca, Thanh Thảo viết
bài “Đàn ghi ta của Lor-ca” với câu thơ mở đầu tạo ấntượng về những tiếng đàn: Những tiếng đàn bọt nước.
Những tiếng đàn không chỉ dừng lại ở những cảm nhậnvề thính giác mà còn gợi tả hình ảnh, tiếng đàn như bọt
nước. Đây là thủ pháp của nghệ thuật siêu thực, từ âmthanh tiếng đàn vang xa mà gợi hình ảnh những bọt
nước lan rộng và tan vỡ. Trong bài thơ “Ghi ta” củamình, Lor-ca cũng đã viết rằng khi tiếng đàn vang lên
bỗng nghe tiếng tan vỡ của những chiếc li thủy tinh
1 ĐÀN GHI TA CỦA LOR-CA Thanh Thảo 1-Hình ảnh người nghệ sĩ đấu tranh cho tự do: Lor-ca, nghệ sĩ Tây Ban Nha đấu tranh cho tự do dân chủ và đã bị chế độ độc tài đương thời giết hại. Sinh thời ông có câu thơ nổi tiếng “Khi tôi chết, hãy chôn tôi với cây đàn”. Để tưởng nhớ Lor-ca, Thanh Thảo viết bài “Đàn ghi ta của Lor-ca” với câu thơ mở đầu tạo ấn tượng về những tiếng đàn: Những tiếng đàn bọt nước. Những tiếng đàn không chỉ dừng lại ở những cảm nhận về thính giác mà còn gợi tả hình ảnh, tiếng đàn như bọt nước. Đây là thủ pháp của nghệ thuật siêu thực, từ âm thanh tiếng đàn vang xa mà gợi hình ảnh những bọt nước lan rộng và tan vỡ. Trong bài thơ “Ghi ta” của mình, Lor-ca cũng đã viết rằng khi tiếng đàn vang lên bỗng nghe tiếng tan vỡ của những chiếc li thủy tinh Nước Tây Ban Nha của Lor-ca nổi tiếng về môn đấu bò và cuộc đấu tranh chống lại chế độ độc tài được diễn tả bằng hình ảnh Tây Ban Nha áo choàng đỏ gắt. Bức tranh có sắc đỏ gắt dữ dội, tượng trưng cuộc đấu tranh khốc liệt giữa độc tài và dân chủ, nước Tây Ban Nha như một đấu trường. Đàn ghi ta gắn bó với sự nghiệp sáng tác và cuộc đời đấu tranh của nghệ sĩ Lor-ca. Đàn ghi ta của Lor-ca trở thành nguồn cảm hứng cho bài thơ của Thanh Thảo. Bài thơ sử dụng điệp từ li-la li-la li-la, lặp lại và vang vọng, kéo dài suốt bài thơ. Lila gợi một hình ảnh đẹp vì đây còn là tên một loài hoa. đi lang thang về miền đơn độc với vầng trăng chếnh choáng trên yên ngựa mỏi mòn Trong thơ của Lor-ca thường xuất hiện những hình ảnh diễn tả kiếp sống lang thang của những người Di-gan. Lối sống của những người Di gan có nhiều nét phóng khoáng, lãng mạn, từng là nguồn cảm hứng cho thơ ca phương Tây về những kiếp người tự do nhưng đầy bất trắc và bi kịch. Tác giả Thanh Thảo đã sử dụng một số hình ảnh quen thuộc này để làm sống lại hình ảnh Lor-ca, cũng là một nghệ sĩ lãng mạn và tự do, cũng “lang thang” và “đơn độc”, bạn đường là “vầng trăng chếnh choáng”, con đường nghệ thuật và đấu tranh là vô tận “trên yên ngựa mỏi mòn” . Đoạn thơ là những cảm nhận về tâm trạng của Lor-ca trên con đường nghệ thuật và đấu tranh đơn độc, mỏi mòn, đầy bất trắc. 2-Cái chết đau thương của Lor-ca Tây Ban Nha hát nghêu ngao Tiếng hát nghêu ngao, tiếng hát vô tư, tự do và yêu đời. Đất nước Tây Ban Nha với đã từng có những tháng ngày tự do thế nhưng niềm vui này không còn nữa dưới chế độ độc tài. bỗng kinh hoàng Tiếng hát bỗng ngừng bặt trong sự kinh hoàng. Lor-ca và nhiều chiến sĩ đấu tranh cho tự do đã bị chế độ độc tài khủng bố và giết hại không xét xử. Hành trình nghệ thuật của Lor-ca kết thúc một cách bất ngờ và bi thảm. Nhịp điệu thơ thay đổi với những câu thơ chỉ có ba chữ như đứt đoạn. áo choàng bê bết đỏ Sắc đỏ trong đoạn thơ trước là “áo choàng đỏ gắt”, nền đỏ gắt diễn tả sự dữ dội, khốc liệt cuộc đấu tranh, còn trong đoạn thơ này sắc đỏ từng mảng “bê bết” trên áo choàng đẫm máu trên đấu trường Tây Ban Nha. Lor-ca bị điệu về bãi bắn Nếu cuộc đấu kết thúc đẫm máu thì bãi bắn cũng là nơi Lor-ca kết thúc một cách bi thảm hành trình đấu tranh bằng nghệ thuật của mình. chàng đi như người mộng du Khi chế độ độc tài nắm quyền, làn sóng khủng bố diễn ra dữ dội và tàn bạo mà có lẽ chính Lor-ca cũng không ngờ. Nhân dân Tây Ban Nha kinh hoàng, không ai ngờ cái chết đến với Lor-ca nhanh như vậy. Chàng bị điệu ra bãi bắn trong trạng thái như người mộng du. Người mộng du không ý thức việc đang diễn ra trước mắt, trong hoạt động sáng tạo, người nghệ sĩ có khi như người mộng du. Kẻ thù đã bắn chết người nghệ sĩ, giết chết nghệ thuật và tiếng hát tự do. Tác giả Thanh Thảo đã làm sống lại những cảm giác kinh hoàng và đau thương mà chế độ độc tài đã gieo rắc trên đất nước Tây Ban Nha, đồng thời bày tỏ sự cảm thông sâu sắc với người chiến sĩ đấu tranh cho tự do đã bị giết hại một cách bi thảm không ngờ. 3-Nỗi tiếc thương cho Lor-ca và tiếng đàn Tiếng ghi ta của Lor-ca đã đem lại bao nhiêu điều tốt đẹp cho đời, đã làm say mê bao nhiêu tâm hồn, đã góp phần tích cực trong cuộc đấu tranh vì tự do. Trong đoạn thơ này, Thanh Thảo đã làm sống lại tiếng đàn ghi ta bằng thủ pháp của nghệ thuật siêu thực, yếu tố siêu thực thể hiện ở việc tiếng ghi ta được diễn tả không theo cảm nhận quen thuộc mà trong sự liên tưởng kết hợp của nhiều sắc màu. tiếng ghi ta nâu bầu trời cô gái ấy tiếng ghi ta lá xanh biết mấy Nhóm ba sắc màu đầu tiên: nâu, xanh (bầu trời), lá xanh có lẽ để diễn tả những điều tốt đẹp nhất mà tiếng đàn ghi ta của Lor-ca đem lại. Tiếng ghi ta nâu, màu nâu giản dị của chiếc đàn ghi ta. Từ cây đàn ghi ta giản dị này, đã vang lên những giai điệu hạnh phúc của tình yêu, những giai điệu màu xanh như bầu trời cô gái ấy . Giai điệu tràn đầy sức sống và lòng yêu đời như tiếng ghi ta lá xanh biết mấy . tiếng ghi ta tròn bọt nước vỡ tan tiếng ghi ta ròng ròng máu chảy Những sắc màu xuất hiện tiếp theo lại thể hiện sự tương phản gay gắt về âm điệu. Hình tượng tiếng đàn bọt nước đã từng xuất hiện ở đầu bài thơ một lần nữa xuất hiện ở đoạn thơ này. Có vẻ như bọt nước tan vỡ là một nỗi ám ảnh trong tiếng đàn của Lor-ca. Tiếng ghi ta của Lor-ca thật hay, thật cao cả nhưng dễ tan vỡ. 2 Tiếng ghi ta vẫn có gì đó mong manh cũng như tự do, tình yêu, hạnh phúc luôn bị đe dọa trong chế độ độc tài. tiếng ghi ta ròng ròng máu chảy Đàn ghi ta có sáu dây, tiếng ghi ta ròng ròng như những nốt nhạc ở những dây trầm, từ láy ròng ròng gợi cảm giác nặng nề, diễn tả một cảm nhận khủng khiếp, nghe như máu chảy. Tiếng ghi ta được diễn tả thành nhiều sắc màu siêu thực, nhằm diễn tả nhiều giai điệu, từ nhẹ nhàng êm đềm đến đau thương kinh hoàng. Đoạn thơ là sự tưởng nhớ và niềm tiếc thương cho tiếng đàn nghệ thuật đã bị hủy diệt. 4-Suy tư về di sản tinh thần của người nghệ sĩ không ai chôn cất tiếng đàn Sinh thời Lor-ca dùng tiếng đàn để đấu tranh cho lí tưởng tự do. Chấp nhận đấu tranh cũng là chấp nhận hi sinh, đối mặt với cái chết. Có lẽ Lor-ca cũng đã linh cảm một sự kết thúc qua câu thơ nổi tiếng “ khi tôi chết hãy chôn tôi với cây đàn”. Thanh Thảo đã chọn câu thơ này làm đề từ cho bài thơ của mình. Nguyện ước của Lor-ca được chôn với cây đàn như một thông điệp nhiều ý nghĩa, trước hết đó là niềm say mê vô tận dành cho nghệ thuật, và nếu có chết vì nghệ thuật cũng không hối tiếc. Có lẽ nếu được sống một lần nữa, ông vẫn tiếp tục dùng cây đàn để làm vũ khí đấu tranh. Chế độ độc tài đã lén lút giết hại Lor-ca, thủ tiêu thi hài của ông, cho đến nay cũng không ai biết xác của ông ở đâu. Cái chết của Lor-ca thật bi thảm. Câu thơ của Thanh Thảo trước hết là sự xót xa cho cuộc đời và số phận một nghệ sĩ: “không ai chôn cất tiếng đàn”. Tuy nhiên ý thơ được phát triển theo một hướng bất ngờ với người đọc: tiếng đàn như cỏ mọc hoang. Phải chăng vì Lor-ca không còn nữa nên rất cần có người tiếp nối tiếng đàn, tiếp nối hành trình nghệ thuật và sự nghiệp đấu tranh của Lor-ca? Phải chăng ông là hiện tượng độc đáo của nghệ thuật Tây Ba Nha không lặp lại? Không thể vượt qua ông? Đâu là thông điệp nghệ thuật mà Lor-ca muốn để lại cho đời? Có ý kiến cho rằng ước nguyện sâu xa của Lorca là hãy chôn cây đàn của ông để nhường chỗ cho những cây đàn mới, hiểu theo cách này thì sự ra đi của ông cần có người kế tục sự nghiệp. Lor-ca là nhà cách tân luôn cổ vũ cho sự phát triển và sáng tạo nghệ thuật. Dù sao hình ảnh tiếng đàn như cỏ mọc hoang vẫn gợi cảm giác buồn bã tiếc thương khi nghĩ về một tài năng. Và giọng tiếc thương này còn được thể hiện một cách sâu lắng trong câu thơ tiếp theo: giọt nước mắt vầng trăng. Giọt nước mắt long lanh tiếc thương cho cuộc đời Lor-ca. Vầng trăng long lanh mãi mãi chiếu sáng như tâm hồn cao đẹp của Lor-ca. Không ai chôn cất tiếng đàn, tiếng đàn ấy vẫn mãi mãi vang vọng, long lanh, chiếu sáng như “trăng nơi đáy giếng” . Người Việt Nam có thành ngữ “trăng nơi đáy giếng” để diễn tả vẻ đẹp không thể vươn tới, vẻ đẹp như một ảo ảnh. 5-Sự bất tử của nghệ sĩ và tiếng đàn Người Di gan ưa thích cuộc đời tự do, phiêu bạt, mưu sinh bằng múa hát xem chiêm tinh và bùa chúThanh Thảo mượn cách diễn đạt quen thuộc của họ để nói về số phận của Lor-ca: đường chỉ tay đã đứt: định mệnh tàn nhẫn đã cướp đi cuộc đời Lor-ca. Số phận của Lor-ca thật nghiệt ngã. Tâm hồn Lor-ca có được thanh thản sang một thế giới khác hay không? Thế giới bên kia rộng vô cùng, dòng sông rộng vô cùng. Nếu sinh thời Lor-ca ước nguyện được chôn với cây đàn thì ở đây, trong tâm tưởng của Thanh Thảo, Lor-ca đã được như ước nguyện: Lor-ca bơi sang ngang trên chiếc ghi ta màu bạc. Cây đàn màu bạc, không có màu rực rỡ của cuộc đời, cũng không còn sắc đỏ gắt của cuộc chiến đấu khốc liệt mà chỉ là sắc bạc tinh khiết như mặt nước dòng sông, của một thế giới không còn độc tài và khủng bố. Lor-ca đã bị giết hại nhưng đối với nhân dân Tây Ban Nha chàng đã bất tử, trong tâm tưởng của Thanh Thảo, Lor-ca có thể ra đi một cách thanh thản, có thể ném lá bùa cô gái Di-gan vào xoáy nước. Đây chỉ là hình ảnh mang tính tượng trưng, lá bùa rơi vào xoáy nước sẽ mau chóng biến mất không để lại một dấu vết. Lor-ca từ bỏ lá bùa hộ mệnh, từ bỏ đấu trường đẫm máu, không vương vấn để thanh thản vào cõi vô tận. chàng ném trái tim mình vào lặng yên bất chợt Đây là một hình ảnh của nghệ thuật siêu thực diễn tả cái chết. Chàng từ bỏ trái tim. Có vẻ như Lor-ca không còn để lại gì cho mình, sau một đời đấu tranh cho nghệ thuật. Trái tim ném vào cõi hư không, khoảng lặng yên bất chợt. Trái tim Lor-ca đã ngừng đập một cách đột ngột để bắt đầu một “khoảng lặng yên bất chợt”. li-la li-la li-la Điệp từ li-la li-la li-la bắt gặp ở đầu bài thơ một lần nữa lại xuất hiện để kết thúc bài thơ. Lor-ca mãi mãi ra đi nhưng vẫn còn lại cho đời tiếng đàn Lor-ca bất tận, đấu tranh cho tự do “li-la li-la li-la”.
Tài liệu đính kèm: